Chuyến công tác cùng em thư ký Kawakita Saika vắng chồng, kéo tôi lại ôm chặt lấy thật nhanh như sợ chạy làng. – Thôi anh! – Phương nói trong tiếng thở gấp gáp. – Sao? anh đang làm bánh. – Bánh gì? – Chưa biết bánh gì! Đang nhào bột đã. – Ông đúng là lắm trò! – vừa nói Phương vừa rúc vào nách cười khúc khích. … – Anh ơi. Em xin lỗi. – Uhm. Biết vậy là được rồi. – Em biết là em quá đáng, nhưng em nhịn nó nhiều quá rồi. – Lỗi của mình cứ biết của mình đi đã! – Mà Chúc từ giờ cũng không làm phiền mình nữa đâu. – Sao anh biết? – Anh vừa ở nhà Chúc về. Tôi kể cho Phương nghe toàn bộ câu chuyện lúc ở nhà Chúc. Em nhìn tôi với khuôn mặt lo lắng, Vụng trộm cùng em quản lý Kawakita Saika khát dục thất thần như nuốt lấy từng lời. Thỉnh thoảng lại hỏi dồn dập xem tôi bị chửi thế nào? Có bị đánh không?…. để